Kể chuyện bé nghe : Vỏ ốc biết huýt sáo
Kể chuyện bé nghe : Làng nằm hướng về phía mặt trời lặn. Ở đây tôi không thể nhìn thấy thành phố, ngoài những đợt sóng kế tiếp nhau. Trên nền cát biển, có ít nhất hàng triệu xác san hô sau khi chết đi, vỡ nát ra tạo nên một lớp trắng. Có lẽ vì thế mà những người khách du lịch thỉnh thoảng ghé thăm đã gọi làng của tôi là "Đảo san hô".
Vỏ ốc thần kỳ - Ảnh: Getty Images
Theo lời kể của những người lớn tuổi trong làng, thì đâu chừng hơn trăm năm về trước, có một gia đình dân chài nghèo, không chịu nổi sự hà khắc của những người cầm quyền lúc bấy giờ, đã quyết định kéo nhau lên thuyền tìm một nơi chốn khác để lập nghiệp. Họ đã dừng ở đảo này, hàng ngày đi nhặt những tảng san hô tạo ra những chiếc hồ nuôi cá. Họ leo lên tận đỉnh núi phá rừng làm rẫy. Từ đó, những người tha phương cũng đã tìm đến, đùm bọc với nhau mà sống. Khi tôi lớn lên, làng đã đông người ở. Trên triền núi cây cối đã mọc xum xuê. Ở đây không thiếu gì những loại trái cây có ở đất liền như xoài, ổi, mãng cầu, chanh, mía. Nhưng tôi không hề quan tâm đến những thứ cây ấy. Tôi cũng chả quan tâm đến chuyện những chiếc ghe mỗi ngày đem về biết bao nhiêu là cá tôm. Tôi chỉ mong đợi đến ngày tôi được leo lên chiếc tàu đánh cá của ba, ra khơi như một phần của chiếc tàu ấy.
Bạn tôi, thằng Lãng đã được đi chuyến tàu đầu tiên cách đây hai tháng. Hai tháng trước nó vừa tròn 15 tuổi. Theo quy định từ bao giờ tôi cũng không rõ thì chỉ có những đứa con trai nào tròn 15 tuổi mới được ra khơi chuyến đầu tiên. Còn đến khi nào trở thành một bạn tàu thật sự thì còn tùy lòng gan dạ và sự nhanh nhẹn của mình. Chuyến ra khơi đầu tiên của Lãng dường như đã đến một hòn đảo kỳ diệu nào đó. Nó đã nhìn thấy đêm chậm rãi đi xuống mặt biển xanh. Nó kể cho tôi nghe ở hòn đảo nó tới. Nửa đêm có những nàng tiên cá với những chiếc đuôi cá đủ màu sắc bơi lượn ngoài khơi. Các nàng tiên cá đã đùa giỡn với ánh trăng và cùng hát lên những bản nhạc rất hay.
- Xạo, những nàng tiên cá chỉ có trên tranh vẽ. - Tôi cười nhạo thằng Lãng.
- Không tin à ? Tao đâu có bắt mày tin. Nhưng mày cứ ráng đợi đến ngày mày 15 tuổi, mày sẽ gặp các nàng tiên cá. - Thằng Lãng trả lời tôi.
Tôi hoài nghi về những chuyện thằng Lãng nói. Nhưng dẫu không tin thì tôi cũng chưa đi biển lần nào. Có điều tôi mong ước đó là tôi sẽ gặp một chiếc vỏ ốc biết huýt sáo. Bạn có bao giờ cầm trên tay một chiếc vỏ ốc biết huýt sáo chưa ? Tôi hỏi để hỏi vậy thôi. Vì tôi cũng chỉ được nghe kể là trong hàng vạn, hàng ngàn mẻ lưới để lấy đi của đại dương những con cá thơm ngon, nếu gặp may sẽ gặp một chiếc vỏ ốc biết huýt sáo. Chuyện kể đây là những chiếc vỏ ốc của con gái Long vương dùng để trang trí trong căn phòng của cô ta ở dưới nước sâu thăm thẳm đó. Những chiếc vỏ ốc này nhờ hấp thụ được những tinh hoa của biển cả nên đã gom thu cả tiếng sóng biển của mọi miền, tiếng gọi nhau của bầy cá trên đường lưu lạc và tiếng lao xao của bao loại rong. Ai nhặt được một trong những chiếc vỏ ốc biết huýt sáo đó, có nghĩa là đã đạt được một niềm vui cho chính mình. Tiếng huýt sáo của vỏ ốc sẽ làm tan đi bao nỗi ưu phiền.
Dẫu chậm hay là nhanh, thì ngày 15 tuổi của tôi cũng phải tới. Mẹ kể ngày mẹ chuyển bụng sinh tôi thì ba đang đi biển xa. Mẹ nói : "Đàn ông đi biển có đôi, đàn bà đi biển mồ côi một mình". Lúc đầu, tôi không hiểu ý mẹ. Sau mới hiểu cái từ "đi biển" mẹ nói đối với người đàn bà có nghĩa là sinh nở. Mẹ nói tiếp : "Con có biết tạo sao mẹ đặt con là thằng lỳ không ? ". Tôi cười : "Dạ không !", "Hôm đó đã nửa đêm. May mà có bác Tám tới kịp. Trời hôm ấy mưa to lắm, khó khăn lắm mẹ mới sinh ra được con. Tưởng đâu là con cứ ở lỳ trong bụng mẹ. Nhưng hôm đó, rạng sáng thì thuyền đánh cá của ba về, ba đã có hai niềm vui: Con thuyền đầy ắp cá và ba có một đứa con trai.
"Khi nào những chiếc lá bàng đầu xóm rụng hết những chiếc lá đỏ là đúng ngày con 15 tuổi". Mẹ chỉ cho tôi thấy cây bàng cổ thụ có lẽ đã sống ở trên đảo này rất lâu, có thể lâu hơn tuổi của ba mẹ tôi. Hàng ngày, tôi ra bờ, tập chèo với chiếc thuyền thúng xoay tròn. Tôi muốn mình trở thành tay chèo cứng cỏi. Hàng ngày tôi soải tay bơi những vòng bơi với biển, bởi bất cứ một tay chèo nào của đảo cũng đều phải là một tay bơi giỏi. Và hàng ngày, tôi cứ nheo mắt nhìn cây bàng đầy lá. Mỗi chiếc lá bàng nhuốm vàng, mỗi chiếc lá bàng rụng xuống là trong lòng tôi tăng thêm một nỗi vui.
Những chiếc là vàng của cây bàmg vàng chậm lắm. Những ngọn gió bình thường cứ tràn ngập khắp đảo, làm quay tít những chiếc chong chóng gió ở trên những nóc nhà. Dường như những ngọn gió biết tôi nóng lòng đợi ngày mình 15 tuổi. Chúng chỉ lượn qua, rất chậm chạp từng chiếc lá bằng vàng hoặc đỏ, thả chao vào không gian.
- Ngày mai con 15 tuổi. Ngày 15 tuổi của một người đàn ông của đảo là ở ngoài biển khơi.
Buổi tối ba nói với tôi điều đó. Tôi mừng rỡ không gì diễn tả được. Mới buổi chiều nay thôi, khi đếm những chiếc lá trên cây bàmg, tôi thấy còn hơn 10 chiếc. Nhưng ba đã nói, thì ngày mai tôi 15 tuổi, 15 tuổi có nghĩa là tôi sẽ ra khơi, sẽ thực sự nhìn thấy biển khơi. Sẽ chứng minh những nàng tiên cá của thằng Lãng chỉ là tưởng tượng. Và tôi tin mình sẽ có được chiếc vỏ ốc biết huýt sáo trong mẻ lưới đầu tiên của cuộc đời mình.
Cả đêm hôm ấy tôi chẳng thể nào ngủ được. Nói đúng hơn, tôi chỉ chợp mắt để thấy được một giấc mơ. Trong giấc mơ tôi thấy mình đang lênh đênh trên biển, tôi đang thả lưới xuống biển.
Chiếc tàu của buổi sáng hôm sau đã đưa tôi ra biển. Lòng tôi cũng bát ngát như biển cả mênh mông.
Ba đến gần bên tôi, chỉ cho tôi dòng nước xanh và những ngọn sóng bạc đầu lăn tăn.
- Biển vô cùng bí ẩn. Có đi biển rồi con mới thấy chưa có một người nào hiểu được biển muốn nói gì.
Tôi cũng muốn nói : "Và biển cũng không biết con muốn gì ?". Nhưng tôi lại cười với ba.
Khi những mảnh lưới màu nước biển trải ra cả vùng nước, rồi chìm hẳn xuống mênh mông nước, chỉ còn nổi lên trên mặt những chiếc phao màu trắng, tôi bỗng quay một vòng tròn, như tôi đã từng nghe ai đó đã nói : "Khi vào ngày sinh nhật của bạn. Bạn hãy xoay một vòng mà ước điều ước của mình ". Tôi nói với biển : "Hãy cho tôi một vỏ ốc biết huýt sáo".
Chiếc vỏ ốc lóng lánh như được tập họp lại bởi nghìn triệu triệu tia nắng ban mai. Khi chiếc lưới được kéo lên từ biển, tôi đã nhìn thấy nó nằm ở một góc lưới, như chiếc vỏ ốc đang chờ chiếc lưới thả xuống bám vào.
- Chiếc vỏ ốc huýt sáo ! - Tôi reo lên. Như vậy là ngay chuyến đi biển đầu tiên tôi đã toại nguyện. Bởi lẽ, có người đi biển đến khi đầu đã bạc vẫn chưa hề bắt gặp trong mẻ lưới của mình chiếc vỏ ốc biết huýt sáo nào xinh đẹp như tôi.
Nhưng chuyến ra khơi đầu tiên của tôi đã không trở về đúng hẹn như dự tính. Chỉ trong vòng 3 ngày, số lượng cá đánh bắt được bằng cả 10 ngày như thường lệ. Ba quyết định cho tàu cập bến vào một làng ven biển gần với lộ trình để bán số cá đánh bắt được, rồi tiếp tục đánh bắt thêm chuyến nữa. Ba cười, nói với tôi : "Con đã đem lại may mắn cho con tàu". Tàu ở lại làng lạ ấy một ngày. Tôi được phép dạo chơi trên phố một buổi chiều.
Tôi mang theo chiếc vỏ ốc biết huýt sáo bên mình. Sau khi lang than nhìn phố xá. Tôi trở lại ven biển.
Kiếm một tảng đá, tôi đặt chiếc vỏ ốc của mình lên. Lúc này tôi mới nhìn thấy những đường gân đẹp của nó. Một ngọn gió nhẹ lướt qua. Chiếc vỏ ốc phát ra những tiếng huýt sáo thật diệu kỳ. Chỉ cần nghe tiếng huýt sáo của vỏ ốc, lòng tôi vui vẻ hẳn lên.
Tôi không chú ý khi ấy, cách chỗ tôi ngồi không xa có một cô bé gái chừng 10 tuổi, cũng chăm chú lắng nghe. Cho đến khi cô bé vỗ tay reo lên : "A, vỏ ốc biết huýt sáo". Tôi mới giật mình quay lại nhìn.
Chiếc vỏ ốc biết huýt sáo ấy đã được tôi tặng cho Hằng, cô bé tôi gặp ở bờ biển nơi làng chài ấy. Tôi tin rằng tôi sẽ tìm lại được một chiếc vỏ ốc khác.
Hằng cần chiếc vỏ ốc ấy hơn tôi. Nếu bạn nhìn thấy đôi mắt của em nhìn chiếc vỏ ốc, và nếu bạn nhìn thấy cô bé lắng nghe điệu huýt sáo, bạn cũng sẽ thấy thế. Hằng là cô bé tật nguyền với một đôi chân tàn tật. Hôm đó, em nói với tôi : "Ngày mai, anh có trở lại với chiếc vỏ ốc biết huýt sáo không?. Tôi đã trả lời: Không! "Vậy ngày mai em buồn lắm. Phải chi em đi biển được, em cũng sẽ xin biển cho em một chiếc vỏ ốc như anh".
Hằng không bao giờ đi biển. Em cần chiếc vỏ ốc hơn tôi. Và giờ đây, dù không còn chiếc vỏ ốc của chuyến đi biển năm 15 tuổi ấy, khi đứng giữa biển mênh mông, trong gió thổi lộng, tôi vẫn nghe tiếng huýt sáo của tiếng vỏ ốc của tôi. Và tôi nghe cả tiếng cười của cô bé Hằng.Ngoài ra các ông bố bà mẹ có thể cập nhật nhiều câu chuyện hay và ý nghĩa nhất để kể cho bé nghe tại báo phụ nữ tap chi dan ba bạn nhé